Vắng
Vắng
Một chiều vắng bóng em thôi
Con tim thảng thốt phút vời vợi xa
Vắng em, ta chợt nhận ra
Em là tất cả trong ta mất rồi.
Một chiều vắng bóng em thôi
Cho ta lãng dãng bồi hồi nhớ, quên
Em là chốn nghỉ bình yên
Hồn ta neo đậu giũ phiền muộn đi.
Em là dịu ngọt hồn quê
Ban mai êm ả bốn bề chim ca
Em là điệu nhạc thiết tha
Khúc đời trầm bổng vang hoà muôn nơi.
Em là câu hát à ơi
Là sao băng giữa đêm trời bão dông
Em là hơi ấm chiều đông
Là cơn gió mát xua nồng giấc trưa.
Em là cảm xúc, là thơ
Là bao khát vọng, ước mơ trên đời
Chiều nay lạc giữa đất trời
Con tim rỗng roãng khi đời vắng em.
Hình như… nước mắt bỗng hoen
Hình như… ta chẳng còn quen chính mình
Chiều nay đâu phải vô tình
Mà sao những cánh lục bình cứ rơi…
Cầu cho em gặp được người
Con tim biết chết khi rời xa em!
Nguyễn Hữu Thanh